"Premature optimization is the root of all evil", Donald Knuth.

Monday, June 1, 2015

The Emerald Sword Saga

Ngày xửa ngày xưa……

Ồ không, không phải bắt đầu như vậy!

Câu chuyện tôi sắp kể không phải một truyền thuyết….. Oh, các bạn muốn gọi nó là truyền thuyết cũng được, vâng đúng thế, vì trong đó cũng có rồng, cũng có hiệp sĩ, có gươm thần, và có phép thuật! Có lẽ là một câu chuyện truyền thuyết….

Vào lúc đó, phép thuật phổ biến hơn bây giờ nhiều. Tôi cũng đã từng học phép thuật. Nhưng mọi thứ đã thay đổi, thời gian chỉ trôi đi chứ không trở lại….

Có lẽ cũng là hợp lý khi tôi bắt đầu từ đầu, ngay tại đây….
Thế giới hỗn mang, mặt đất đầy lửa, và những dòng sông đầy máu, …. !

Cách đây hàng trăm năm, những vùng đất xứ Algalord đã trải qua những ký ức khủng khiếp của lịch sử, thời khắc đen tối của những cuộc chiến đẫm máu giữa The Holy Allies “liên minh thần thánh” và đạo quân quỷ từ địa ngục của “Black King” Kron, một tên bạo chúa độc ác và hiếu chiến. Hắn đã vượt qua những đỉnh núi hắc ám đầy bóng tối, mây đen và lạnh lẽo, với mục đích duy nhất: Đánh chiếm Algalord, thành lũy huyền bí của vùng đất tươi đẹp này, nơi ẩn chứa bí mật lưu truyền từ cổ xưa …… thanh gươm lục bảo ……. một vũ khí thiêng liêng, có thể quyết định được vận mệnh của chiến tranh, đảm bảo và gìn giữ hòa bình, …….



“Liên minh thần thánh” được thiết lập bởi bốn vị vua anh dũng nhất, liên kết lại với nhau, hình thành nên một đạo quân hùng mạnh nhất trong lịch sử. Algalord, Irengard, Elgard và Ancelot, tất cả được đặt dưới sự chỉ huy của Harold “the Brave”.

Trận đánh đã diễn ra ngay tại nơi tôi và các bạn đang đứng. Đó là một trận đánh thần kỳ, một trận đánh kinh điển giữa người và quỷ, …. rất nhiều mạng sống đã bị cướp đi, để cuối cùng, trận đánh đã kết thúc với chiến thắng oai hùng của liên minh thần thánh trước bầy quỷ dữ, chiến thắng của ánh sáng công lý trước bóng tối của địa ngục, ……..

Hòa bình đã quay trở lại, nhưng cũng chẳng được bao lâu……

Cái xấu chẳng bao giờ biến mất khỏi mảnh đất tươi đẹp này.

Sau những năm tháng êm đềm, giờ đây, cơn ác mộng đã quay trở lại và tồi tệ hơn bao giờ hết! Algalord lại một lần nữa bị đe doạ ... Ở phương bắc, máu của người dân vô tội đang chảy và nỗi đau tra tấn áp bức đang xé rách bầu trời... Đạo quân của lãnh chúa Akron, con trai của “Black King” Kron độc ác, lần này đông và đáng sợ hơn cả những gì chúng ta có thể tưởng tượng ra.

…….

Chúng vẫn đang tiến quân về phía nam,…. Một trận chiến lịch sử sẽ lại diễn ra, như hàng trăm năm trước….

Chúng đang tấn công theo hai hướng. Đạo quân được chỉ huy bởi shadowlord Dargor, đã vượt qua những đỉnh núi hắc ám và hướng tới Ancelot, còn đạo quân của Akron đã tiến tới vùng đất hỗn mang, và không còn cách bao xa những làng quê của vùng đất trung tâm.

Cần phải chuẩn bị đối mặt càng sớm càng tốt. Tướng lĩnh thành Algalord đã thống nhất:

Harold III xứ Algalord, Agron IV xứ Algard và Eric xứ Elnor sẽ thiết lập lại liên minh thần thánh, như cách mà cha ông họ đã làm trước đây, và ngăn chặn đợt tấn công của lãnh chúa Akron.

Và quyết định thứ hai quan trọng hơn: đã đến lúc tìm đến sức mạnh của thanh gươm thần bằng ngọc lục bảo.

Nếu những lời tiên tri cổ xưa nói đúng, thanh gươm thần được cất giữ phía sau Cánh cổng Ngà (The Ivory Gate), một nơi nào đó ở vùng đất trung tâm và được canh gác bởi một Guardian khổng lồ. Nếu một ai đó có trong tay ba chiếc chìa khóa của sự thông thái (Three keys of wisdom) để mở được cánh cổng và đủ sức đánh bại Guardian, người đó sẽ có trong tay thanh gươm thần kỳ và giải thoát cho vùng đất tươi đẹp này khỏi chiến tranh.

Đã từ rất lâu rồi, không biết bao nhiêu người đã tìm đường đến đó, nhưng chắc các bạn cũng đã đoán được kết quả… Người đến được cánh cổng huyền thoại đó, phải đối mặt với những tội lỗi, với phần xấu xa của chính mình. Chỉ có những người với trái tim tinh khiết như băng tuyết mới có thể vượt qua và có cơ may làm chủ của thanh gươm thần…



Câu chuyện của tôi không cò gì mới mẻ cho lắm, nên chắc các bạn cũng đoán ra người được cử đi tìm thanh gươm là ai. Người chiến binh phương Bắc ấy, là con của mùa đông lạnh giá, là bạn những cơn giận dữ của bão tuyết khắc nghiệt… hãy tạm gọi chàng là Chiến binh Băng giá – The Warrior of Ice.

Chàng nhận nhiệm vụ tới thành phố Irengard huyền bí, bằng con đường xuyên qua khu rừng của bầy ngựa thần Unicorn. Tại đó, chàng sẽ chỉ huy một đạo quân, của vị vua già Arius “The Tolerant”, tới tăng cường lực lượng cho Ancelot.

Sau khi ủy nhiệm lại đạo quân đó cho tướng Arwald của thành Ancelot, chàng lại phải tiếp tục lên đường, tới đây, vâng, để gặp tôi, lão phù thủy Aresius già nua này, để tôi có thể giúp chàng tất cả những gì tôi may mắn được biết về bí mật thanh gươm ấy.

………..

Trong lúc này, những đoàn quân hùng mạnh đang kéo về Algalord, làm hình ảnh của liên minh thần thánh ngày nào được tái hiện. Hàng vạn chiến binh đang đứng dưới cổng thành, chờ ngày được chết để bảo vệ thành phố này……

………..

Vượt qua những ngọn đồi của Algalord, gió bắt đầu thổi, kéo theo những hạt tuyết tuôn rơi như đang vuốt ve thung lũng của bầy ngựa thần.

Chàng và đạo quân của mình ngây ngất ngắm nhìn khung cảnh tuyệt diệu 1 lần nữa và đối với nhiều người, có thể đây sẽ là lần cuối cùng…Màn đêm đã dần buông xuống, gió thổi ngày càng mạnh hơn như báo hiệu cơn cuồng nộ của mùa đông khắc nghiệt; đoàn quân dũng cảm đã tới được phía nam của khu rừng trung tâm.

Quãng đường dài khó khăn đã ở lại đằng sau, đã đến lúc để nghỉ ngơi và những ngôi làng trong thung lũng sẽ là nơi dừng chân tốt nhất cho cả đoàn người.

Những điệu múa cổ xưa chào đón những chiến binh đã thấm mệt vì đường xa và giá lạnh, những chú hề đang cố gắng diễn trò để xua tan sự căng thẳng đang chất đầy trong tâm sự của những chiến binh.

Trời đã sắp tối nhưng người chiến binh băng giá thấy bồn chồn không yên, chàng quyết định hoàn thành ước nguyện bấy lâu nay của mình: tới được nơi cha của cha chàng đã chiến đấu cho sự tự do của những miền đất tươi đẹp này. Nơi đó cách đây không xa và đây là cơ hội duy nhất để tới được đó: khu rừng thần thoại của những chú ngựa Unicorn, nơi gợi cảm hứng cho biết bao truyền thuyết, nơi mà sự thông thái của các vị vua đã chiến thắng trong những trận đánh đẫm máu với lũ quỷ tàn độc và khát máu.

Chàng rời ngôi làng và bắt đầu hành trình xuyên qua thung lũng, nơi tận cùng là những khu rừng trung tâm.

Bóng tối bao phủ xung quanh, không khí như có những bóng ma ẩn hiện, chập chờn khắp ni. Đột nhiên có tiếng nước chy róc rách báo hiệu khu rừng ma thuật đang ở rất gần.
…trái tim người chiến binh như đập nhanh hơn…

Khu rừng cuối cùng đã ở trước mặt và trong thâm tâm của người chiến binh phương Bắc chứa chan một cảm xúc không thể diễn tả được. Ánh sáng huyền bí chiếu sáng một khoảng rừng rộnglớn, hoàng hôn đã buông xuống, những tiếng thì thầm như mách bảo vang vọng khắp nơi. Một cảm giác rất lạ nhưng đầy sức sống tràn ngập xung quanh. Phép lạ tiếp tục ban xuống và chàng quyết định sẽ ở lại nơi chứa đầy sự kì diệu này suốt đêm. Chàng ngồi xuống chân một cây cổ thụ và ngay lập tức chìm vào những giấc mơ.

Khi những tiếng vọng của những trận chiến cổ xưa đang lặng lẽ trôi trong ký ức của chàng, đột nhiên một tiếng động khiến chàng tỉnh giấc… Và trong khoảnh khắc đó, một con ngựa một sừng xuất hiện với tất cả vẻ tráng lệ và lộng lẫy của nó - một con Unicorn với màu lông trắng thuần khiết đang phi nước đại trên những cánh đồi, mang theo vẻ đẹp vô song, một vẻ đẹp mà ít người có may mắn được chứng kiến.

Mặt trời đang từ từ chiếu sáng, chàng chiến binh tiếp tục bị mê hoặc bởi vẻ đẹp rực rỡ của khu rừng đang được phủ 1 lớp ánh sáng mỏng manh của bình minh. Ngay lập tức, chàng bắt đầu cầu nguyện với những hàng cây- người làm chứng lặng lẽ của những quá khứ huy hoàng đã qua, để nhận lấy từ đó sức mạnh của những kí ức cổ xưa: kí ức của những trận chiến và những chiến thắng đã thành thiên anh hùng ca bất hủ của những vùng đất tươi đẹp này.

Tại nơi đây, trên những đồng cỏ này, máu của không biết bao nhiêu chiến binh đã đổ, họ đã hi sinh để bảo vệ cho những cánh rừng, những dòng sông và những con suối, … nhưng trên hết đó là sự hoà bình cho tất cả mọi người. Nhưng tất cả chỉ là quá khứ vì vào lúc này, lực lượng của lũ quỷ địa ngục đang mạnh hơn bao giờ hết và những ngày hoà bình đang hiện hữu có thể sẽ là những ngày cuối cùng…

Thật là khó để rời nơi này, nhưng Mặt Trời đã lên cao và dưới thung lũng, các chiến binh đang đợi, cuộc hành quân tới Ancelot phải được tiếp tục. Trong tâm trí nhớ họ, ngọn lửa căm hận báo thù cho phương Bắc vẫn đang cháy bỏng, …. Người dân quê hương họ vẫn đang chịu bao đớn đau thống khổ,…..

Sau 3 lần trăng lặn, cuối cùng họ cũng tới được Ancelot. Sau khi uỷ thác đội quân của mình cho Arwald, chiến binh Băng giá bắt đầu cuộc hành trình dài tới những thung lũng xanh của Elgard, nơi mà cuộc tìm kiếm “Ba chiếc chìa khoá của sự thông thái” bắt đầu. Một cuộc hành trình đầy khó khăn đã tạm kết thúc, để chờ một cuộc hành trình mới khó khăn hơn, gian khổ hơn. Khi những ngọn cỏ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt từ phía chân trời, người chiến binh không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Mặt trời sưởi ấm thẩn thể chàng và bầu trời xanh đem lại cho chàng những cảm giác kì ảo.

Elgard xuất hiện với tất cả vẻ đẹp của nó. Thành phố nhỏ bé và yên bình của vùng đất bất tử chào đón chàng đầy ấn tượng. Chàng cần một chút thời gian, để nghỉ ngơi, để lấy lại sức, và ngày hôm sau, tôi sẽ dẫn chàng tới Argon hư ảo, để tại đây, chàng sẽ bắt đầu cuộc hành trình thật sự của mình…..

Cuộc hành trình thần bí sẽ chứa dầy trở ngại và trái tim dũng cảm cũng sẽ phải chấp nhận những thách thức kinh hoàng nhất của sự sợ hãi trước khi đối mặt với những điều bí ẩn không thể giải thích nổi và những sinh vật của bóng tối cổ xưa.

Trong lúc chờ màn đêm buông xuống, chiến binh Băng giá cưỡi ngựa xung quanh Elgard để làm dịu đi xúc cảm của mình. Đột nhiên, trên con đường quay về, tiếng sấm từ nơi xa vọng tới tai chàng và gió bắt đầu thổi mạnh. Máu nóng tràn đầy huyết quản, giơ cao thanh gươm lên trời, người anh hùng gửi lại trời cao lời cầu nguyện của mình.


Đêm đã xuống và trong khu rừng cạnh những bức tường thành, những người dân của Elgard đang kỉ niệm thêm một ngày nữa trôi qua trong hoà bình. Những chú hề hát vang những truyền thuyết về những trận chiến xa xưa chống lại “Black King”. Mọi người đều hát và nâng cốc uống mừng chàng chiến binh, bây giờ đã sẵn sàng đối mặt với những thử thách. Tiệc tan, chẳng mấy chốc, chàng chìm vào giấc ngủ say, và trong buổi đêm yên bình cuối cùng này, những giấc mơ của người anh hùng chứa đầy thảm kịch và đau thương, những dòng máu vô tội không bao giờ ngừng chảy và ước nguyện báo thù càng thôi thúc chàng hơn bao giờ hết.

Quãng đường tới đó còn quá dài, vâng, còn quá dài …..
redgord

Chương II: Symphony of Enchanted Lands

Những lời Aresius ẩn chứa điều gì đó, mà không ai biết chính xác đó là điều gì. Phù thủy thì vẫn luôn bí ẩn. Nhưng trong cuốn sách tiên tri của ông ta, có một hình ảnh mơ hồ về những bằng chứng những chiến công phi thường của lịch sử, về những chiếc chìa khóa bí ẩn kia, và về cánh cổng huyền thoại….


Và thời khắc cuối cùng đã đến… Khi tia sáng bình minh đầu tiên xuất hiện chúng tôi đã rời xa khỏi Elgard và gần tới những đồi núi đầy cát bụi của Argon, nơi cư ngụ của những người lùn già nua cùng với bí mật của những chiếc chìa khoá.

Và thử thách đầu tiên, là sự thử thách giữa con người với con người. Giữa vùng đất hư ảo này là một bệ thờ thần bí, với chiếc gương bóng tối ma thuật,… đằng sau tấm gương đó là chiếc chìa khóa màu trắng của sự tinh khiết. Khi đứng trước nó, tất cả những hồn ma tội lỗi trong quá khứ của con người sẽ xuất hiện, ám ảnh đầu óc họ, khiến họ mê muội và phát điên, …. Vâng, chàng không phải người đầu tiên vượt qua được thử thách này! Cám ơn mùa đông khắc nghiệt đã gột rửa sạch tội lỗi của đoàn chiến binh phương Bắc, để họ can đảm bước qua tấm gương ma thuật,….

Một số người đã không thể vượt qua… họ bước vào tấm gương đó, và không bao giờ bước ra…

Dù sao thì trở ngại đầu tiên cũng đã ở lại phía sau, chàng cầm trong tay chiếc khóa đầu tiên, ánh sáng huyền ảo lung linh của nó làm mê hoặc tất cả bọn họ, khiến họ thêm phấn khích và quyết tâm để lên đường tìm những chiếc còn lại…


Chiếc chìa khoá thứ hai, một thử thách khắc nghiệt hơn nhiều đang đón chờ họ. Trên đỉnh núi lửa phía đông, con rồng Tharos bất tử đang canh giữ hang động của nó, với chiếc chìa khóa màu đỏ của lửa.

Chiến binh Băng giá cùng đoàn quân vượt qua khu đầm lầy Chaos, với nhện độc và trăn khổng lồ trước mặt, bên cạnh và đằng sau lưng…. Càng tiến vào sâu, quân số của họ ít dần, ít dần… và khi tới được chân núi, chỉ còn một số người tài giỏi nhất cùng chàng tiếp tục cuộc tìm kiếm.Con đường lên đỉnh núi cũng gian nan không kém, nó thử thách tất cả những trái tim can đảm nhất, và không chấp nhận tất cả bọn họ,….

Chỉ còn mình chàng đứng trước cửa hang rồng… Ánh sáng đỏ lập lòe từ trong hang hắt ra, chàng lau nốt những giọt mồ hôi cuối cùng để tiến vào. Và cũng chẳng mấy khó khăn để tìm thấy nơi cần tìm…

Con rồng lửa đứng đó, như đã đợi chàng từ lâu, trận chiến của lửa, và của băng tuyết, liệu có thể có một kết thúc có hậu?

………….

Sau trận đánh khủng khiếp, con rồng đã kề dưới lưỡi gươm của chiến binh Băng giá. Những ngọn lửa của nó đã chịu thua sức mạnh của chàng,… và chỉ cần một nhát kiếm để kết thúc…

Nhưng chàng không làm thế! Chàng đứng dậy và tra gươm vào vỏ…..

Tharos đã ở đây từ bao giờ, chính nó cũng không biết. Ngày nó bị lời nguyền hắc ám nọ đẩy tới tận đây, đã quá lâu để nó có thể còn nhớ được chút gì, và còn nhiều điều nữa,… Nó ở đây, ngày ngày chờ những con người can đảm, với tham vọng đi tìm thanh gươm huyền thoại, để thiêu cháy họ, và nhờ đó có được ít thức ăn qua ngày,… Thực ra, nó cũng không muốn hại ai,… nó cũng đã từng có gia đình, có cha mẹ, và anh em….

Cũng đã có những lần, nó quá mệt mỏi sau nhiều ngày bị bỏ đói, và gặp phải những dũng sĩ quá phi thường, nó đã bị họ giết chết….

Nhưng cuối cùng, bản thân họ, đã không bao giờ thoát khỏi được hang động. Ngày qua ngày, họ cũng bị bỏ đói, cũng chết dần chết mòn. Cho đến khi,… họ nhận ra, … rằng họ, càng ngày càng nặng nề, da họ ngày càng chuyển sang màu đỏ như lửa, và vảy bắt đầu mọc trên đó, móng vuốt của họ ngày càng dài ra và nhọn hoắt,… Huyền thoại về con rồng bất tử bắt đầu từ đó. Lời nguyền kia, không bao giờ cho Tharos được giải thoát, kể cả là cái chết, nó sẽ bị giam giữ mãi ở đây, mãi mãi,… cho đến khi lời tiên tri được thực hiện…..

………..

Chiến binh Băng giá đứng lại hồi lâu để trấn tĩnh….

Mọi chuyện đã rõ. Lời nguyền đã được phá bỏ. Tharos đã hiểu rằng đây chính là người được lựa chọn.Lời tiên tri đã nói đúng, và cuối cùng thì Tharos đã có thể giang rộng đôi cánh của mình để đến được những chân trời xa nhất. Nhưng trước khi làm điều đó,con rồng đã đưa chàng tới nơi cất giữ chiếc chìa khoá thứ hai, và chỉ cho chàng đường tới bệ thờ thần bí - nơi giữ gìn bí mật của Iraken, nơi nằm trên ranh giới giữa khu rừng trung tâm với bờ nam của những vùng đất Chaos. Ở đó, người anh hùng sẽ có thể tìm ra chiếc chìa khoá cuối cùng cần thiết để mở được cánh cổng ngà.

Huyền thoại về Iraken thì tất cả mọi người của vùng đất mê hồn đều biết: nó là một vật báu, được đặt trong chiếc khay trên bệ thờ (Altar of Storm), chỉ hướng đi đến những cánh cổng thần thánh…

Chàng từ biệt Tharos, hướng thung lũng bị quên lãng (Lost Valley), còn con rồng bay lên trời, hướng về một nơi xa xăm nào đó, nơi mà trước kia nó đã từng sống, nơi không có máu và nước mắt…….

…….cuối cùng chàng cũng tới được khu rừng trung tâm và sau đó là vùng sa mạc của Chaos…Trời đã khuya, và chàng cũng đã thấm mệt. Cũng đã mấy ngày chưa được ăn uống, người anh hùng vẫn mải miết đi tới trước…. Và rồi cửa hang cũng đã xuất hiện, chàng bước nhanh hơn, đi sâu xuống dưới, tối như mực, nhưng phía trước vẫn le lói ánh sáng, những đốm sáng kỳ lạ, trên con đường độc đạo, dẫn tới một khoảng rộng ở đáy hang…. Nhưng khi chàng đến đó, sự im lặng rợn người chờ đón chàng…. Chỉ là một phiến đá, xung quanh là những tượng đá, không hề có chiếc khay nào trên đó, một dấu hiệu, không một chỉ dẫn, không mảy may có một tia hy vọng….

Những tưởng mọi việc kết thúc, chàng gục xuống cạnh đó, mệt mỏi và vô vọng, chàng không còn tỉnh táo để tiếp tục tìm kiếm…….

Những tia sáng đầu tiên làm chàng thức giấc. Chàng mơ hồ nhận ra, rằng còn có một vầng sáng nữa, ở gần hơn, ngay cạnh chàng…

Chàng choàng dậy và nhận ra, những tia sáng Mặt Trời đã giúp chàng nhận ra những điều đêm trước chàng không nhận ra. Hai chiếc chìa khoá rơi khỏi tay người chiến binh và nằm vào những vị trí rất đặc biệt trên phiến đá…và người chiến binh đã hiểu ra: ba chiếc chìa khoá này liên quan đến nhau, chiếc chìa khóa thứ ba đã hiện ra, và không chỉ có thế,… vâng, đúng thế, chỉ có thể là báu vật Iraken: bí mật cổ xưa đã được khám phá. Người chiến binh lập tức đặt vật báu vào khay trên bệ thờ và ngay sau đó,với sự giúp đỡ của ánh sáng ban mai, điều thần diệu đã xảy ra…

Ba con rồng bằng đá quây lại xung quanh bệ thờ,và khi ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt chúng, một tia sáng xuất phát từ chúng chiếu thẳng vào báu vật trên bệ thờ và tạo ra một cảnh tượng kỳ diệu của ánh sáng…

Những tấm gương được giấu kỹ đã làm khúc xạ ánh sáng mặt trời ít nhất năm lần,và làm chúng hội tụ tại một điểm giữa những ngọn núi đá sừng sững bao quanh. Chàng cảm thấy rằng mục tiêu đã đến rất gần, nhưng chẳng ai có thể nói trước được điều gì đang chờ đón phía trước….


Những bờ đá được đánh dấu bởi những tia sáng ẩn dấu một lối mòn bí mật. Chàng không thể tin được vào những gì trước mắt…“Ivory Gate” huyền thoại từ từ hiện ra… Chàng sung sướng mở nó ra bằng những chiếc chìa khoá linh thiêng và một vùng đất tuyệt diệu hiện ra trước mắt với tất cả vẻ lộng lẫy của nó…những thung lũng, dòng sông, hồ nước đẹp mê hồn với một con đường độc đạo chạy hình xoắn ốc theo ngọn đồi và biến mất sau những bụi cây…Ở một nơi đây, thanh gươm ngọc lục bảo huyền bí đang được cất giấu đâu đó…và cuộc tìm kiếm cuối cùng sắp bắt đầu…


Con đường dẫn qua phía trước của một khu rừng bí ẩn và ngay sau một dãy những thác nước…thực vô cùng đẹp mắt…Vượt qua đó, chàng đặt chân tới một sa mạc…những tiếng kêu ai oán vang vọng, tiếng kêu của những chiến binh dũng cảm đã từng tìm kiếm thanh gươm báu, nhưng những cuộc tìm kiếm của họ đều phải kết thúc trong thảm cảnh…dù vậy linh hồn của họ vẫn sống mãi và giờ đây sẽ chung bước với người anh hùng của phương bắc…


Chiến binh Băng giá tiếp tục đặt chân đến một vùng đầm lầy với những ngọn gió lạnh lẽo chết chóc đầy vẻ hăm dọa…rồi đột nhiên cơn ác mộng trở thành hiện thực…

Mặt đất bắt đầu rung chuyển, những xác chết đội mồ sống dậy, chui ra khỏi những ngôi mộ cổ và trận chiến khủng khiếp bắt đầu… Phía sau cánh cổng vĩnh hằng kia là sự khủng khiếp của Địa ngục. Lần này chàng không có những chiến binh anh em của chàng; Chàng bắt đầu chạy…. Vừa chạy, chàng vừa đánh gục tất cả những gì xuất hiện trước mặt; nhưng Địa Ngục đang chiếm ưu thế so với sức mạnh của người anh hùng, để khi chàng tưởng chừng không chống lại nổi bọn chúng, thì trời lại giúp chàng một lần nữa…

Tharos - Con rồng lửa dũng mãnh, đã bay tới và cứu thoát người anh hùng, xin cảm ơn, rồng thiêng, lời cảm ơn thay mặt cho tất cả mọi người ở vùng đất mê hồn…
Người chiến binh đã phá vỡ lời nguyền và giờ đây, Tharos - để trả ơn chàng - đã tới giúp chàng đến cuối cuộc hành trình, bằng đôi cánh vĩ đại và ngọn lửa thiêng,…..


Chuyến bay với Tharos thật không tưởng…người anh hùng cảm thấy thật mạnh mẽ và có những xúc cảm không thể tả…gió ve vuốt tóc chàng, phía dưới chàng là những thung lũng xanh tươi, là những cánh rừng bạt ngàn, những ngọn núi oai hùng, là biển cả bao la… Không, đây sẽ không phải là lần cuối chàng được ngắm nhìn khung cảnh hùng vĩ này… Trên đôi cánh của định mệnh, điểm đến cuối cùng đang gần hơn bao giờ hết…

………..

Nhưng sau đó cảnh vật bắt đầu thay đổi,những đám mây đen lại bắt đầu xuất hiện, trời bắt đầu tối hơn…những dòng sông đỏ như máu…màn sương mù bí ẩn bao trùm tất cả…và nó xuất hiện với lối kiến trúc gothic tráng lệ…đúng, chính nó…cái mà Tharos gọi là pháo đài của vực thẳm (the Dark Tower of Abyss)…và theo lời tiên tri thì thanh gươm ngọc lục bảo huyền thoại được cất giữ nơi đây, tại toà tháp cao nhất của pháo đài, được trông coi bởi con Guardian khổng lồ…

Khi đang bay đến đó thì bỗng nhiên trên bầu trời xuất hiện rất nhiều lũ quỷ có cánh,và tình hình càng trở nên khó khăn hơn…

Người anh hùng nhảy xuống ngọn tháp trong khi Tharos cố gắng chiến đấu với những sinh vật có cánh từ địa ngục…Chàng mở cánh cửa và lọt vào một sảnh đường đồ sộ…Thời gian ngừng lại, nước ngừng chảy…. được bao quanh bởi vầng sáng xanh ma thuật…Thanh gươm ngọc lục bảo huyền thoại… Chàng trấn tĩnh lại và tiến về phía nó, khi chàng chạm tay vào nó thì dường như tất cả những điều khủng khiếp bắt đầu sống dậy từ đáy sâu của vực thẳm… những tiếng gào khóc man dại như xé tan bầu trời và nó xuất hiện… Guardian, kẻ gác cổng Địa Ngục, một sinh vật quái dị không thể mô tả…

Trận chiến diễn ra rất ác liệt và khi con quái vật gần như đã chiến thắng thì điều may mắn lại xảy ra một lần nữa…vâng, Tharos đã anh dũng lao thẳng vào con quái vật… Một tiếng nổ khủng khiếp, làm rung chuyển toàn bộ tòa lâu đài, và cả ngọn núi, …chàng đủ thời gian nắm lấy thanh gươm thần và kết liễu kẻ canh giữ…

Bỗng nhiên những tia sáng mặt trời xé tan bóng tối và chiếu vào ngọn tháp…mọi thứ bắt đầu rung chuyển dữ dội hơn trước…hai người anh hùng thoát ra khỏi ngọn tháp và bay lên…

Và họ cưỡi trên những ngọn gió vĩnh hằng để trở về vùng đất mến yêu, để lại phía sau mọi thứ sụp đổ và chôn vùi xuống vực sâu…

Những ngọn gió thiêng dẫn họ về với những vùng đất đẹp mê hồn của họ và thậm chí những tiến sấm cũng đón chào chiến công đáng kinh ngạc này.Và sau đó, cơn mưa như đã rửa lành những vết thương cho họ.

Nhưng có một điều gì đó rất lạ…Người chiến binh nhận ra rằng Tharos đang khóc và chàng ra lệnh cho nó hãy ngừng bay…mọi chuyện trở nên rõ ràng…và thật bi thương!
Tharos đã bị thương nặng sau cú va chạm với kẻ canh giữ,và bây giờ tất cả đã quá muộn, không thể làm gì hơn…

Người anh hùng không kìm nổi nước mắt…chàng không muốn mất đi con rồng yêu quý… nhưng số phận nghiệt ngã đã định đoạt… Tharos cố gắng an ủi người bạn của mình rằng nó thật may mắn vì đã trở nên có ích cho Algalord và đã được tự do trước khi chết, nói xong nó giang rộng đôi cánh của mình bay về phía chân trời tối…để đối mặt với cái chết trên miền đất của nó,miền đất kỳ diệu của loài rồng, ở đó…nơi những thung lũng của phương bắc…


Người chiến binh đã vĩnh viễn mất đi người anh em Tharos, một con vật, chàng mới chỉ biết đến ít ngày trước…. Sự hy sinh này sẽ nuôi sống hy vọng cho vùng đất tươi đẹp này… Đúng, chàng sẽ phải đánh bại bạo chúa Akron vì người anh em tội nghiệp ấy.
Thanh gươm ngọc lục bảo chiếu sáng trên tay người chiến binh và giờ đây, ngay lập tức, chàng phải quay về Ancelot càng sớm càng tốt…Arwald không thể đợi lâu hơn nữa…

Chương III: Dawn of Victory

Tôi đã kể cho các bạn nghe mối đe doạ từ đạo quân quỷ của Lãnh Chúa Akron đối với vùng đất này, từ phần 1 của câu chuyện này. Ở phần 2, các bạn đã đến với bí mật vĩ đại của thanh gưom lục bảo, và người bạn của chúng ta, Hiệp sĩ băng giá, đã mở Cánh cổng Ngà và chiếm được nó ra sao. Tôi sẽ nói với các bạn rằng phần 3, sẽ không được hấp dẫn lắm đâu, vì nó bi thảm hơn những phần trước nhiều, ….. có thể là quá ư bi thảm, đối với riêng tôi.

Và bây giờ, hơn bao giờ hết, là lúc đưa các bạn quay trở lại thời khắc mà Ancelot bị vây khốn. Bốn mặt chỉ có máu, xác chết, xương trắng, đầu lâu, và trên đó, những con quỷ ghê tởm đang nhảy nhót. Chúng đông đến hàng nghìn, hàng vạn, chúng nhung nhúc chen chân nhau dưới cổng thành, và chúng đang chờ đợi để lặp lại tất cả những điều này, khi mà Ancelot thất thủ, khi mà chúng lọt vào bên trong thành, và …… Ôi, tôi không dám nghĩ nữa!!!

Còn người anh hùng của chúng ta, sau khi bỏ lại cánh cổng ma thuật sau lưng, phóng ngựa như bay về phía Ancelot, và đây, thung lũng xanh, vùng đất bị phù phép, và cuộc hành trình lại tiếp tục…..

Với thanh gươm thần sáng chói trong tay, người anh hùng cưỡi ngựa như bay, xuyên qua đồng cỏ, núi rừng, qua không biết bao nhiêu sông suối, ruộng đồng… Đâu đâu chàng đi qua, người ta cũng nhìn thấy thanh gươm thần đang loé sáng. Và không biết bao nhiêu chàng trai, bao nhiêu chiến sĩ, đã từ biệt gia đình, từ biệt người thân, từ biệt quê hương, để lên lưng ngựa, để cùng đi, để cùng chiến đấu, và để cùng nguyện chết với chàng, chết cho sự sống của loài người… Đoàn quân cứ thế, cứ thế, cứ đi, lớn dần, lớn dần, …. để rồi khi rặng núi đá quen thuộc, bao quanh thành Ancelot, hiện ra ở phía xa, đoàn quân của Chiến binh Băng giá đã có thể đương đầu với lũ quỷ lùn, với những tên Kỵ sĩ Đen, với những con quái điểu hai đầu, với những con ma cà rồng đội lốt những con dơi khổng lồ, và hơn hết là với Dargor, mãnh tướng của đỉnh núi Black Mountain, cánh tay đắc lực của Lãnh Chúa Akron.

Người anh hùng xứ Loregard của chúng ta, không thể chờ đợi thêm được nữa, vì tiếng gọi từ Ancelot, vì Arwald đơn độc đã kiệt sức chống cự, vì trái tim dũng cảm của chàng đã trải qua bao nhiêu thử thách, và giờ đây, vào lúc này đây, lúc này, ……. hoặc không bao giờ nữa…..

Một tiếng thét vang dậy, đoàn quân oai hùng ấy, tất cả bọn họ, giương cao những lưỡi gươm sáng loáng lên trời cao, tràn xuống trận địa của quân quỷ trong tiếng hét xung trận đang ngập tràn khắp không gian, với khí thế không gì cản nổi… Chiến binh Băng giá đang dẫn đầu, cưỡi trên con bạch mã, giáp trụ sáng chói, và thanh gươm lục bảo, vẫn ngời lên ánh sáng xanh biếc,…. và phía chân trời, những tia nắng bình minh đầu tiên, của một ngày mới đầy vinh quang và chiến thắng, đã dần dần bao phủ mặt đất, bao phủ lấy đoàn quân, bảo phủ lấy cả lũ quỷ, bao phủ thành Ancelot, ………..


Sau trận đánh thần kỳ trước Dargor, Ancelot đã ngập tràn trong chiến thắng, tất cả đã tự do, và người anh hùng của chúng ta, một mình phóng ngựa lên đỉnh đồi, đưa thanh gươm thần lên cao, hát vang khúc khải hoàn. Hai chiến binh dũng cảm, chàng và Arwald, người anh hùng phương Bắc, người đã lãnh đạo những người con dũng cảm của Ancelot tới một chiến thắng vĩ đại, sẽ được nhớ mãi, như những người cha, người anh của họ trước đây….

Nhưng ……….

Dargor, Hoàng tử của Bóng Đêm, kẻ bại trận, đã sống sót, đã tránh được cái chết, đã trốn thoát, và không chỉ có thế……..

Vâng!

Không chỉ có thế!

Vâng!

Cơn ác mộng dường như dài vô tận.

Airin, nàng công chúa yêu thương của Ancelot, và của Arwald, đã rơi vào tay bọn quỷ, trong trận đánh khốc liệt ấy. Và giờ đây, nàng, cùng với 12 kỵ binh tinh nhuệ nhất của quân đoàn phía Nam, trong nhữngchiếc cũi sắt, đang trên đường tới Hargor, thành phố chết chóc của vùng đất Bóng đêm, trung tâm địa ngục của Akron. Và đi sau cùng đoàn tù binh ấy, ….. là Dargor. Không thể đuổi kịp chúng trước khi chúng tới được đó.

Và Chiến binh băng giá, cùng với Arwald không thể làm được gì ngoài việc ngồi chờ đợi tin tức từ tên Lãnh Chúa độc ác gửi đến.

Ngày thứ nhất ……

Ngày thứ hai ……

Ngày thứ ba ……

………….………….

Tuần thứ nhất …..

Tuần thứ hai ……

……………………..

Và cái tin ấy, cuối cùng rồi cũng đến. Và nỗi sợ hãi của họ cuối cùng cũng thành sự thật: Lũ quỷ của Akron sẽ xé nát, và ăn tất cả tù binh, từng người một, nếu hắn không được cầm trong tay lưỡi thép thần kỳ ấy, …….. vâng, đúng thế ……… thanh gươm lục bảo. Ôi các đáng tối cao, …….. chuyện gì sẽ xảy ra, nếu hắn có được quyền lực của thanh gươm thần……!

Nhưng, cần phải làm gì đó, một việc gì đó, và thật nhanh chóng, …… quyết định được đưa ra! Arwald và Chiến binh Băng giá sẽ đến gặp Akron ở Hargor, thành phố của sự nguyền rủa, và Akron sẽ đổi mạng sống của các tù nhân để có được thanh gươm thần.

Chàng biết rõ rằng, trong tay hắn, thanh gươm thần sẽ làm cho mọi việc trở nên thật tồi tệ, giấc mơ chinh phạt của hắn, sẽ lớn lên bao nhiêu ………. Tôi đã kể với các bạn ở phần 1, rằng cuộc tử chiến giữa Liên minh thần thánh và quân đoàn của đế chế Akron đang diễn ra giữa vùng đất phương Nam và vùng đất của Bóng Đêm, và, như các bạn đã biết, quyền lực của thanh gươm lục bảo có thể quyết định số phận của cả trận chiến khổng lồ ấy. Vì thế nên, bạn của tôi, đã đến lúc, ngẩng mặt lên trời, để kêu gọi sự giúp đỡ cuối cùng, cảm xúc mãnh liệt nhất, sức mạnh khủng khiếp nhất, cơn thịnh nộ đáng sợ nhất, ……… vâng, ………. Cơn thịnh nộ của những người khổng lồ Titan.

Thưa các bạn, đây thực sự là những gì đã xảy ra. Hoàn toàn sự thật. Dù rằng tôi không bao giờ muốn kể.


Khi hai người anh hùng đến nơi, họ hiểu rằng, không thể quay trở về!

Khung cảnh thật bi thảm …... những kỵ sĩ kiêu hùng của quân đoàn Phương Nam, không còn gì của họ còn sót lại, ngoài những chiếc đầu lâu nhớp nháp, mắt vẫn mở trừng trừng trong cơn đau tột cùng, lăn lóc bên cạnh những mẩu thịt tươi còn thừa, đang bốc mùi giữa vũng máu đỏ lòm, ……..

Thông điệp của chúng đã quá rõ ràng, và hai người anh hùng của chúng ta đã quyết tử lao vào bọn chúng, chiến đấu một cách kiêu hãnh nhất.

Nhưng lần này thì không!

Những gì Lãnh Chúa đen đã chẩn bị cho họ thật khủng khiếp, và còn hơn thế. Tôi đã cảm thấy điều gì đó không ổn, và tôi không thể liên hệ tâm linh với họ trong một thời gian dài. Chỉ biết rằng, họ tỉnh dậy trong một hang tối, sau không biêt bao nhiêu ngày bị bắt giữ và tra tấn. Xung quanh họ là 7 ngọn đuốc. Chân tay họ nặng trịch bởi những dây xích sắt. Và …. Airin. Trời ơi, Airin! Công chúa tội nghiệp đang ở ngay trước mặt họ, nằm lịm đi trên một chiếc bàn đá tế thần, mang theo trên người một tấm vải đen. Còn Akron, với thanh gươm thần bên người, đang đứng đó, cùng với tất cả những tên kỵ sĩ đen, và nụ cười độc ác của hắn, làm cho chúng ta, tất cả chúng ta, có thể tưởng tượng ra được những gì sẽ xảy ra trong giây lát nữa ……….

Không, tôi không muốn, tôi không muốn kể cho các bạn. K….h…..ô…..n….g!!!!!!

Nhưng tôi phải kể!…… Bởi vì, tất cả các bạn, cần phải hiểu rằng, một CON NGƯỜI, có thể tàn nhẫn và vô nhân tính đến mức nào ……. mặc dù, thật khó để, thậm chí coi hắn, là một CON NGƯỜI!


Và ……. Airin, công chúa đáng thương của Arwald, đã bị cưỡng hiếp thật tàn bạo bởi tất cả những sinh vật địa ngục khiếp đảm đó, ngay trước mặt hai người anh hùng, và cả bởi chính Akron nữa, vẫn đang cười man rợ và nhận lấy nguồn năng lượng từ những nỗi đau khủng khiếp của Airin trong trắng.

Ngay cả mãnh tướng Dargor, cũng không sao chịu nổi cảnh tượng ấy. Dargor cố thuyết phục Lãnh Chúa của mình rằng những tất cả những điều này thật ghê tởm. Và cuối cùng Dargor bỏ ra ngoài và tự cảm thấy mình đang bị ép buộc vào nơi đầy rẩy sự kinh tởm và những điều khủng khiếp này. Hoàng tử Bóng đêm, đã thề trung thành với đoàn quân quỷ, con nuôi và cũng là học trò của một trong những đối thủ lớn nhất của tôi, phù thuỷ Vankar của xứ Helm, đã luôn phải cố gắng dung hoà giữa những hành động và suy nghĩ của bản thân vốn luôn đối lập với Akron độc ác,…….. và lần này cũng thế.

Trở lại với câu chuyện …… mọi chuyện kết thúc còn tồi tệ hơn lúc nó bắt đầu ……. Airin, với những hơi thở cuối cùng yếu ớt, ngẩng lên nhìn Arwald lần cuối, trước khi bị thả vào Sgral, nơi chứa những độc chất ma quỷ, có thể làm hỏng những thanh gươm tốt nhất.

Và, …….. nàng ra đi, ……….

Xin lỗi tất cả các bạn, nếu giờ đây, trên đôi mắt già nua của tôi có tràn lệ, nhưng tấm bi kịch này thật quá sức chịu đựng với một người mà trái tim đã quá yếu ớt như tôi.

Arwald thét lên! Chàng thét lên với toàn bộ sức lực còn lại trong cơ thể, tiếng thét bi ai, để cầu xin những vị thần tối cao trong vũ trụ bao la, giải thoát chàng khỏi những cảnh tượng đó. Không ai trả lời! Không một ai! Và chẳng bao lâu, chàng hoàn toàn mất hết ý thức ……….

Akron đã chuẩn bị sẵn, ………những điều đặc biệt, …….cho tất cả. Và Arwald của chúng ta đã trải qua tất cả những cực hình, theo tất cả mọi cách có thể, và cuối cùng, cũng sẽ chết chìm trong cái hố đầy chất độc kia.

Nhưng, đúng vào lúc đó, dường như, các vị thần tối cao, của vũ trụ bao la đã nghe thấy tiếng gọi của chàng, ….. và với nguồn năng lượng ít ỏi còn lại, với đôi chân đang tàn lụi trong acid, Arwald lấy tay, cũng đã lòi xương trắng, ném một hòn đá dính đầy acid về phía Người con của Băng giá. Acid bắn lên người chàng, da thịt cháy bỏng, đau đớn dữ dội, sức cùng lực kiệt. Nhưng số phận đã chọn chàng, và những sợi xích sắt tan chảy ra dưới cái nóng của acid. Chàng tự giật đứt tung chúng và thoát ra……. Arwald đã chết, nhưng cứu sống được người chiến binh tài giỏi nhất. Chỉ với những hòn đá trong tay, và sự giận dữ đến tột cùng, chàng đã chống lại cả quân đoàn quỷ và trốn thoát khỏi cơn thịnh nộ của Akron bằng cách lao mình xuống dòng sông Aigor, chảy xuyên qua hang núi. Dòng nước đưa chàng trở lại với bầu không khí trong lành, bên ngoài Hargor.

Nhiều ngày trôi qua, trốn thoát xuyên qua những rừng rậm tối tăm và những ngọn núi cao vút lởm chởm đá, cuối cùng, Chiến Binh Băng Giá cũng tới được thung lũng thân yêu, và rồi cánh rừng của bầy ngựa chúa….. Chỉ ở đó, chàng mới cảm thấy thực sự an toàn……… Mệt mỏi, buồn bã, đói khát, kiệt sức, giận dữ, căm thù…… nhưng trên hết, là an toàn…. Thanh gươm thần giờ đây đang sang lên trong tay Akron, và chàng phải làm một điều gì đó, trước khi mọi việc trở nên vô nghĩa.

Chương IV: Power of the Dragonflame

Mây đen phủ kín bầu trời khi chàng đến được khu rừng của bầy Unicorn, với đôi tay đầy máu. Lời thì thầm của khu rừng lại văng vẳng bên tai chàng, như đang cố gắng chữa lành một phần những vết thương của chàng …. Cái chết bi thảm của những người bạn vẫn đang hành hạ trái tim dũng cảm của chàng, vốn chỉ còn hai chữ báo thù ….

Sức mạnh thần bí của thanh gươm lục bảo giờ đây đang nằm trong tay Akron càng làm cho trái tim chàng thêm rực lửa …. Và rồi ….

Kiệt sức!!!

Chàng gục xuống thảm cỏ xanh mướt của thung lũng Elgard.

…………….

…………….

…………….

Aresius đã dùng mọi phép thuật để chữa trị, cả về tinh thần và thể xác. Khi họ mang chàng tới đây, chàng đã là một người anh hùng. Người dân của Elgard đã nhận ra người anh hùng của họ. Chàng sẽ sống, hãy tin tôi, chàng sẽ sống, vì chúng ta cần một kết thúc có hậu, hãy tin tôi, chàng sẽ sống ….


……………

Chúng bắt đầu nghi lễ hồi sinh lại những gì ghê tởm nhất, nhưng gì người ta phải quên đi bao lâu nay, giờ đây sắp quay lại, để tàn phá cuộc sống một lần nữa….

Lưỡi gươm lóe lên một tia sáng ….Cánh cổng đen từ từ mở ra, Chaos Portal.

Phép thuật của Vankar bí hiểm đến mức bản thân Aresius cũng chưa bao giờ biết hết. Từ những vùng đất ma quỷ sau cánh cổng đó, những con quỷ đầy máu chui qua và đông dần lên. Chúng vây quanh bệ thờ ở chính giữa hang núi …..

Trên bệ thờ đó, giữa mười ba cây nến, mụ dần hiện rõ hình dạng - Queen of the Dark Horizon. Mụ từng là tay sai đắc lực nhất cho bạo chúa Kron, và nay, cho con trai hắn, Akron….

…………….

Chống trả yếu ớt trước những làn sóng biển nhuộm đầy máu đỏ và cơn bão lửa tàn khốc, Elnor và Thorald dần sụp đổ. Họ không chống đỡ nổi những đợt tấn công từ những sinh vật quái đản đến từ dưới đáy biển, những con Naga của Dark Queen quá hung dữ, và cơn bão lửa của mụ chưa từng có ai được chứng kiến. Hàng ngàn quả cầu lửa từ không trung lao xuống, thiêu đốt tất cả những gì còn nguyên vẹn, và cả những gì đã không còn nhận ra hình dạng.
............
ai thành trì láng giềng của Algalord đã thất thủ. Akron, Dark Queen và Shadowlord Dargor đang dẫn đoàn quỷ đến thẳng tới thành lũy cuối cùng, nơi những vị thần linh ngự trị, tàn phá và giết chóc tất cả những gì trên đường đi, để lại máu đỏ và xương trắng. Dường như chẳng còn gì cản nổi chúng vào lúc này.

Chiến binh Băng giá đứng thẳng người lên, tra gươm vào vỏ, đội nốt chiếc mũ giáp. Chắc hẳn chàng đã biết tin từ Algalord. Chàng không còn nhiều thời gian. Phải trở lại Algalord ngay. Quân đội của Elgard đã sẵn sàng theo chàng. Có lẽ chàng cần thêm vài lời khuyên của Aresius. Vị phù thủy đáng kính này có lẽ hiểu trận đánh hơn ai hết….

Sau ba lần trăng lặn, chàng đã nhìn thấy đám bụi mù mịt cùng với làn mây đen hắc ám của lũ quỷ, giữa vùng đầm lầy của vùng đất phía Nam. Từ rất xa, chàng đã có thể nhận ra người đi đầu đoàn quân, Dargor!

Trận đánh này hẳn phải được nhớ tới như một trong những trận đánh tàn khốc nhất, kịch liệt nhất, và bi thảm nhất trong lịch sử. Những dũng sĩ oai hùng của chúng ta ngoài việc chống chọi với những con quỷ khát máu, còn phải đối mặt với sự quái gở của tạo hóa, với sự điên loạn trong chính đầu óc họ, …. dù Aresius đã cảnh báo rằng hãy chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì …. và chẳng có lời khuyên nào hơn thế …. Quái điểu có cánh, sâu khổng lồ, ma cà rồng, và xác chết của chính những chiến binh đã từng chiến đấu bên họ, …. và cả những thứ quái quỷ khác đến từ cánh cổng Chaos Portal,…. Và cuối cùng là thanh gươm lục bảo trong tay Akron.

Mỗi chiến binh, giờ đều đã hiểu, nhiệm vụ của họ sẽ khó khăn đến nhường nào. Họ chỉ còn một động lực duy nhất, đó là lòng căm thù! Cho những anh em đã ngã xuống, cho gia đình họ, cho mảnh đất tươi đẹp này ….


Dẫm lên những xác chết la liệt, bước qua những vũng máu đen ngòm, chiến binh Băng giá bước tới đỉnh đồi, và đối mặt với trận đánh cuối cùng. Không ai khác, kẻ tài giỏi nhất, dũng mãnh nhất, lạnh lùng nhất, và bí ẩn nhất, Shadowlord of the black mountain, Dargor! Và lần này, chàng không có gươm thần….

Hai ánh gươm lóe lên, chạm vào nhau tóe lửa. Không ai biết chắc chắn rằng mình sẽ sống, …… hay chết, ……. sau vài đường kiếm nữa………..

…………………..

…………………..

Dính phải đòn kết liễu đầy dũng mãnh, Dargor rơi khỏi mỏm đá và kịp đưa tay bám lấy một rễ cây. Không còn đường thoát!..... Dargor sắp chết…. và hắn biết rõ điều đó……. Hắn gào thét điên loạn, cầu xin chiến binh Băng giá hãy ra tay kết thúc mọi việc. Thất bại hai lần trong tay một đối thủ, đối với hắn còn nhục nhã hơn cả cái chết…………

Trong một giây phút quyết định giữa trái tim và lòng căm thù, chàng đã đưa tay cho hắn. Chàng sẽ cứu hắn!?! Đúng thế! Vì chàng biết hắn chỉ là một học trò biết vâng lời, những lời dạy dỗ độc địa của Vankar, tên phù thủy nham hiểm của xứ Helm.

Dargor không sao hiểu nổi hành động của chàng, và càng không nhận ra nổi mục đích của chàng…. Từ khi sinh ra, hắn chỉ biết rằng đạo quân của Chiến binh Băng giá chính là người đã giết hại cả nhà hắn, và hắn tin vào điều đó, tin vào Vankar đến tận lúc này…. Chưa tròn 1 tuổi, lão đã tiêm thuốc độc vào đầu Dargor, và hắn không thể tin vào điều gì khác.

Và cùng với đường kiếm của Dargor, người anh hùng của chúng ta - vốn không bao giờ nghĩ tới điều này – ngã gục xuống mặt đất, mất dần cảm giác xung quanh, dòng máu đỏ loang đầy mặt đất… và đôi mắt chàng, nhìn Dargor, như muốn hỏi: “Dargor! Tại sao? Tại sao?”

…..

Khi chàng dần lấy lại được ý thức, chàng nhận ra rằng mình đang bị trói chặt như hàng nghìn binh sĩ của chàng. Và chàng hiểu mọi chuyện đã kết thúc, với chàng, với bọn họ, với Algalord, với tất cả …….

Hai lần trăng lặn nữa, Algalord đã sắp thất thủ… Cổng thành đã mở toang……. Phụ nữ và lũ trẻ con, bị hãm hiếp và giết hại tàn bạo…… Algalord kiêu hãnh, thành lũy thần kỳ của những vị thánh, chỉ còn là những khối đá, và phủ đầy máu……

Tất cả đã kết thúc!

“Xin chào tất cả các bạn!” “Vâng, lại là tôi đây, Aresius già nua, các bạn thân yêu….”

Và xin lỗi các bạn nếu câu chuyện của tôi không được liền mạch. Thật khó lòng mà kể lại tất cả mà không có cảm xúc gì,… nhưng chẳng có gì diễn tả được nỗi đau trong tôi lúc này. Như tôi đã nói, tôi đã quá già yếu để xúc động như thế này.

Mọi việc đã quá hiển hiện….. sau trận công thành Algalord, tất cả đều trở thành tù binh, và những cảnh tưởng kinh hoàng lại chuẩn bị diễn ra một lần nữa….

Kết thúc của một bi kịch thật buồn quá sức, cuốn sách tiên tri, sau khi chứng kiến những giờ phút huy hoàng, từ xa xưa, cho tới hàng ngàn năm sau. Trang sách tiếp theo sẽ thật đen tối, sự im lặng sẽ ngự trị trong chết chóc……

Vâng, và vì câu chuyện quá ly kỳ này, tôi không để các bạn đợi thêm nữa.

Chiến binh Băng giá, cũng như đội quân của chàng, bắt đầu phải chứng kiến những trò chơi man rợ của Akron, dường như đã trở thành thói quen và thú tiêu khiển của hắn. Chàng vốn là kẻ thủ truyền kiếp của hắn, và cơ hội để hắn thỏa mãn lòng thù hận đã ở ngay trước mặt.

Và trên giá gỗ tử hình của thành Algalord, hắn bắt đầu đập nát đôi chân của người chiến binh anh hùng, và ném những mẩu thịt đó xuống khu đầm lầy Acheros đầy rắn độc, và chúng đang ăn ngấu nghiến ……

Cảnh tượng kinh hoàng ấy, không ai nghĩ là sẽ kết thúc, chàng không kêu một tiếng, đôi mắt chàng đỏ ngầu máu căm hờn, chàng vẫn còn sống,…. vẫn đang nguyện cầu một điều kỳ diệu…..

Đứng từ xa, chứng kiến tất cả, lẩm nhẩm mấy câu thần chú, văng vẳng trong tai tiếng cười man rợ của Akron và Dark Queen…




Vâng! Điều kỳ diệu đã tới từ một cái tên chúng ta không ngờ tới: Dargor! Không ai tin được điều này… Quá mệt mỏi vì những cảnh tượng ghê tởm kia, không còn chịu đựng nổi sự tàn ác của Akron, trong đầu vẫn bị ám ảnh bởi hành động cao thượng của chiến binh Băng giá, và hơn hết, từ lúc đó, dòng máu đỏ bắt đầu chảy lại trong huyết quản, thuốc độc của Vankar đã mất dần tác dụng, khi Dargor trở về từ cõi chết, …. Chàng vung gươm lên và lao tới trước, dùng hết sức đâm thẳng vào bụng mụ nữ hoàng ác độc, mụ gầm lên và ngã xuống…. Chàng hét lên đầy căm thù tên của kẻ lãnh chúa tàn bạo….

Akron, kịp nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, vung tay lên trước khi lưỡi gươm của Dargor chạm vào hắn…. Thêm một cái phẩy tay, bầy quỷ lao tới Dargor, những tên kỵ sĩ đen ném thẳng vũ khí về phía chàng….

Không tránh khỏi sự tấn công ồ ạt, Dargor ngã xuống mặt đá, chàng kịp rút ra một lưỡi dao sắc nhọn từ vai trái, …. Akron cười ngạo nghễ, như thể đã tính trước được sự phản bội này, vì Dargor không có dòng máu đen như hắn, và rồi, chàng sẽ chết như những người khác, và xác chàng cũng sẽ bị đóng cọc trước thành Algalord, để làm gương cho kẻ khác….. Lũ quỷ vẫn tiến lại phía Dargor, mỗi lúc một gần hơn…..

Sức lực của một mãnh tướng như Dargor đủ để giúp chàng vùng dậy, thật nhanh, và lao vào Akron một lần nữa. Không thể làm gì được hắn bây giờ, nhưng đủ để đẩy hắn về phía người chiến binh đang kiệt sức trong vũng máu…..

Trong thời khắc định mệnh đó, người anh hùng của chúng ta kịp vung tay giật lấy thanh gươm lục bảo trên người Akron, và chớp mắt, ánh gươm lóe xanh ngang mặt hắn…..

Ngay cả những con quỷ từ tầng địa ngục dưới cùng cũng có thể nghe thấy tiếng thét của hắn, khi lưỡi gươm thần kỳ xuyên qua mắt hắn…. nhưng, chưa đủ, chưa đủ để tiêu diệt Black King Akron, …. Và vì thế, chiến binh Băng giá dùng nốt chút sức còn lại, ghì lấy cổ hắn, siết chặt lại…. và hét lên với Dargor……

Lựa chọn duy nhất!

Dargor lao tới chỗ sợi dây, sợi dây người ta thường dùng để kết liễu những tên tử tù trên giá tử hình. Con đường tới đó như dài vô tận. Tay trái của chàng giờ đây cũng đã nhuộm đỏ máu, và xung quanh chàng nhung nhúc lũ quỷ ghê tởm. Chàng chỉ có một vũ khí duy nhất: chàng đã hiểu chúng quá rõ!

Nhưng lũ quỷ có đến hàng nghìn…. còn chàng, giờ đây, chỉ có một mình…. đơn độc….


Ồ không! Tôi đã quên mất! Vẫn còn! Chàng còn một vũ khí nữa. Vâng, đúng vậy, một vũ khí nữa!

Và những cầu thần chú của chàng đến bây giờ mới có tác dụng. Chàng đã không nhận ra chúng, khi ở quá xa, và do chàng đang kiệt sức chống đỡ với lũ quỷ. Chàng đã gọi chúng tới từ đỉnh Hargor xa xôi, đỉnh núi thân yêu, nơi mà chàng được người ta đặt cho cái tên Shadowlord.

Những con Gargoyles bằng đá đã sống lại theo lời gọi của chàng, và lao vút tới nơi chàng đang lâm nguy. Chúng bay cả quãng đường đoàn quân hành quân mấy ngày trời chỉ trong khoảnh khắc. Và giờ đây chúng đã tới nơi.

Bầy Gargoyles lao vào bầy quỷ địa ngục, cũng dũng mãnh như chủ tướng của chúng. Đã bao nhiêu năm rồi chúng mới lại được chiến đấu bên cạnh chủ tướng của mình. Và cái chết đối với chúng, cũng nhẹ nhàng, như sự sống mà chúng đã từng trải qua, như sự sống Dargor đã trao cho chúng. Và phía sau bầy Gargoyles, anh em chúng vẫn đang tiếp tục bay đến…..


Vung gươm chặt đứt sợi dây, sàn giá gỗ bắt đầu di chuyển, rời khỏi mặt đá, trượt dần xuống làn nước đen ngòm. Cùng nằm trên đó là người chiến binh Băng giá anh hùng, với thanh gươm vẫn đang tỏa ánh sáng xanh huyền ảo truyền thêm sức mạnh cho chàng, và tên lãnh chúa độc ác, vẫn đang cố vùng vẫy thoát khỏi tay chàng. Những giọt nước mắt của chàng đang cám ơn Dargor đã đền đáp ơn cứu mạng. Lần đầu tiên, người ta thấy Dargor lưỡng lự quyết định một việc gì đó……!

……

Chiếc giá gỗ chìm dần vào làn nước, hai thân thể trên đó, và cả ánh sáng xanh le lói giữa đầm lầy….. Xung quanh, đàn rắn độc đói khát đang bơi tới gần…..

Bầy Gargoyles đá đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Sức mạnh của Vankar thật đáng sợ. Chính lão đã dạy Dargor cách hồi sinh bầy Gargoyles, nhưng có lẽ hắn không ngờ tới ngày chính phép thuật này lại chống lại mưu đồ quỷ quyệt của gã. Gã không nhận ra rằng từ khi Dargor học được phép, bầy Gargoyles đã không còn nghe theo gã nữa. Những chiến binh của vùng đất tươi đẹp này dần hiểu ra - Steelgods of the last Apocalypse - tiếng gọi cuối cùng của những vị thánh. Lời tiên tri đã thành sự thật. Từ những kẻ tử tù kiệt quệ, họ lại vùng lên, đầy căm thù và giận dữ, cơn giận dữ của những người khổng lồ Titans… và trước khi trăng lặn một lần nữa, họ đã thực sự thành công,…. Vâng….. một chiến công vĩ đại…..

Ánh chớp xé rách bầu trời…..

Mặt đất rung chuyển dữ dội……

Mưa ầm ầm trút xuống……

Những con Gargoyles quay lại với Dargor lần cuối để hoàn tất sứ mạng… Chúng dang rộng đôi cánh, mang theo những con quái vật khiếp đảm đang nằm la liệt trên mặt đất…

Điểm đến của chúng là cánh cổng Chaos Portal, vẫn đang mở ra đen ngòm giữa vùng đất ma quỷ. Linh hồn của lũ quỷ sẽ trở về nơi chúng sinh ra, một nơi xa xăm nào đó giữa vũ trụ bao la. Còn bầy Gargoyles kia, với sức mạnh huyền bí của mình, đủ sức đóng lại cánh cổng chết chóc, và ở đó, một lần nữa, chúng sẽ trở lại với cát bụi và trở thành những Guardian dũng mãnh canh gác cánh cổng, không cho phép một ai mở nó ra một lần nữa…

Các bạn của tôi… Tôi đã dùng toàn bộ phép thuật của mình chiến đấu với chúng… cả Vankar cũng đã bị tiêu diệt bởi White Magic của tôi… và bây giờ, tôi cũng đã mỉm cười dưới ánh nắng sớm tuyệt vời trên đồng cỏ Elgard…. Người anh hùng phương Bắc của chúng ta đã hy sinh… nhưng sự hy sinh ấy sẽ được tất cả chúng ta, con cháu chúng ta, và con cháu của chúng nhớ tới,…. như một điều thiêng liêng nhất….

Algalord, sẽ được xây dựng lại ngay sau khi Mặt trời mọc, và lần này, Gargoyles sẽ thành biểu tượng của thành phố. Khi tất cả chúng ta tưng bừng trong chiến thắng lịch sử, với một dòng sông đầy rượu vang, khắp nam bắc, đâu đâu người ta cũng nhắc tới người anh hùng phương Bắc băng giá, và cả Dargor nữa,…. Sau trận đánh, Dargor biến mất, không ai biết anh ở đâu. Dù sao cũng xin được cảm ơn anh, khi mà ánh sáng gặp bóng tối, khi cái thiện gặp cái ác, điều gì cũng có thể xảy; The shadow can hold magic! Không ai biết Dargor ở đâu. Có phải anh đang ở đây?? Dù sao, cũng cám ơn anh một lần nữa, dù anh đang ở đâu, Dargor dũng mãnh,……….

Với những dòng cuối cùng của cuốn sử thi này, câu chuyện về thanh gươm lục bảo đến đây, đã chấm dứt… một trong số ngàn vạn cuốn sách về cuộc chiến bất tận giữa cái thiện và cái ác, mà giá trị của nó chỉ có thể được nhận ra từ chính bản thân nó….. Cái ác luôn tồn tại, luôn hiện hữu, nhưng sẽ không bao giờ chiến thắng, khi mà cái thiện vẫn còn đủ sức chống lại chúng, ……

Aresius of Elgard


THE END!

No comments:

Post a Comment